LOVE GAME
Phan_61
Thấm thóang, thời gian âu yếm nhau cũng qua, nay người nó mệt như cuộn bún, chả thể ngồi dậy, đến nổi mặc đồ cũng chính Phong mặc cho nó,….sựng nhớ, còn bếp chưa lau chùi nữa….
Nó cố gồng người lại, dồn hết lực vào hai chân đứng lên, nhưng chỉ mới đứng một chút, lại khuỵ người ngã xuống…………
…………HỤP………..
Bàn tay Phong nâng lại kịp, thấy ẻ mặt đõ như bông chuối kia, hắn cười khổ….-
“ Hà…hà…sao em không ngủ thêm một chút, đi không nổi cũng rán xúông giừơng, thiệt….”
…………BỤP….BỤP…..BỤP…….
Không hco Phong nói hết, nó lại gồng sức vào hai tay, vỗ bình bịch vào ngực hắn, tức mà nức nở lên….-
‘ TAI AI…TẠI AI…TẠI AI MÀ RA NÔNG NỔI ÀNY…ANH CÒN DÁM NÓI…..”
“ Ngoan nào, đừng giận…..”
Đẩy nhẹ hắn ra một cách yếu ứơt, …nó trợn mắt lên….-
‘ ANH MUỐN GIẾT EM SAO…..LÀM GÌ MÀ DAI NHƯ ĐỈA…”
Gãi đầu hối lỗi….-
“ Tại..tại thứ tính mạnh quá anh đấu không lại nó…”
< SAX…X….CÒN DÁM GIỠN…>
Nghe Phong giải thích nó càng điên tiếc lên, cố đấm vào người hắn mạnh hơn lúc nãy nữa…..
Tấhy vợ giận đến đầu bốc khói lên, Phong cười âu yếm ôm nó vào lòng, vuốt ve tấm lưng qua lớp áo mềm mại ấy…
“ Đựơc đựơc là anh sai..anh sai rồi…lần sau sẽ kh6ong thú tính nữa…”
“ CÒN DÁM LẦN SAU..”
“ Àh không, sẽ bỏ, bỏ luôn”
< Bỏ đựơc mới al5..!”
Nói và nghĩ hòan tòan khác nhau. Lúc sau, cúôi cùng Phong phải bồng nó ra phòng bếp, sau lại đạt lên chiếc ghế kia, để nó dơ tay chỉ đạo, hắn thì thoăng thoắc ngoan ngõan nghe theo.
Kêu đến đâu nhào đến đó, bảo lau cái kia không một lời than trách, nhanh tay chùi chùi……
Ấy thế mà như vậy cũng sứơng thiệt, không cần động tay, chỉ ngồi im ra lệnh, chợt nó cười tủm tỉm đi khi nhìn thấy hành động nghe răm rắp của Phong.
Thế là cũng xong xuôi mọi thứ, nhiệm vụ của mẹ chồng hòan tòan đều đựơc làm xong, Ngứơc đầu lên cái đồng hồ treo từơng ấy…
[ 4 : 50 pm ]
“ CHẬT…GẦN ĐẾN GIỜ RỨỚC NHẤT LONG RỒI”
Vô thức, nó buột miệng lên khi nhìn lên cái đồng hồ đó, nghe thấy thế, hắn rửa xong tay, lau sạch lại, rồi itếng đến phiá Nghi, vòng tay qua hông, ôm nhẹ lại, để hai chân nó tựa vô bụng mình.( vì nó đang ngồi mà..)
Kề trán mình lên trán Nghi, ….giọng thật trầm…-
“ Đi rước con nào, chịu không…….”
Nó cảm thấy hạnh phúc với cuộc sống bây giờ, khẽ cười nũng nịu, úp đầu vào ngực hắn….nhưng….-
“ HỈ..? nhỡ mẹ anh về không thấy ai thì sao….”
“ Không sao, từ trường Nhất Long về đây cũng không tốn thời gian là mấy, sẵn dịp, lần này anh muốn mẹ gặp cháu luôn…”
Nghe có lí, nó chả có gì để thắc mắc nữa, nên tiện chân nhảy xúông mà quên mất rằng mình đi không nổi.
“ A…H…”
Đúng như đã nói, nó liền khụy cái chân tê tê kia, mà đổ dồn vào lòng hắn.
Thấy thế, hắn nhất bổng người nó lên cứ như đang bồ Nhất Long vậy, Nghi nữa buồn cừơi nữa xấu hổ, hai tay chòang qua cổ hắn khóa lại, hai chân thì chòang quanh bụng Phong, hắn ẵm kiểu này, Lần đầu đấy..!!
Mắc cười nhịn không nổi với chính diệu bộ mình, nó núc từng tiếng lên, cố dấu đi bằng cách bịnh miệng mình bằng vai hắn….
Thấy người nó run run, cũng biết nó đang cười, hắn hất lên một cái rồi nói….-
“ Đi nào…”
“ Hum..hum….hum….”
Chả thèm để ý Phong, nó cứ úp đầu vô vai hắn mà cười trong hạnh phúc thôi..
*******************************************
Thấm thóang lo ngồi nói chuyện với bà Châu trong một quán ăn Tuấn thừơng hay lui tới. Không cầu kì, rất đơn giản nhưng cũng không làm mất đi vẻ sang trọng, giá lại bình dân…, chợt hình qua chiếc đồng hồ trên tay,….
< CHẾT….ĐẾN GIỜ ĐÓN CHẤN VŨ…>
Thấy cái mặt hốt hỏang của tên àny, bà Châu hỏi…-
“ Con có chuyện gì vậy….”
“ À, đến giờ con phải đi rứơt thằng nhỏ rồi,,,”
………………………………………………………
Thật ….cuối cùng người àm Tuấn tâm sự lại chính là bà Châu, tên àny kể ra hết mọi việc, đôi lúc lại ăn vài cái cốc bằng chiếc muỗn, do bà nện lên…kèm theo câu…..
[ “ Con thật….cho chừa nè..” ]
Phải, tội của Tuấn nhiều vô số kể, nên nói đến đâu đều bị bà Châu nện đến đó….
Nhớ lại lời bà ….
[ “ Bác hiểu, bác có thể cảm nhận đựơc cảm giác của con, Nhưng Tuấn à…..
Có khi àno con nhận thấy, nổi thất vọng này, nếu đem so với những gì con bé kia phải trải, con có thấy nó chẳng là gì không.
Phải con bé ấy đã bỏ đi, quả thật con bé sai rồi, nhưng có bao giờ con tự nghĩ, liệu mình vẫn chưa mang đến cả giác an tòan cho người mình yêu.
Cho rằng con bé đã quá ích kỉ đi, nhưng điều đó cũng chính tình yêu qua sâu đậm với con, cố liều cả cái mạng, cố bảo vệ đứa con của con, như thế.
Như thế vẫn chưa giúp con hiểu rằng con bé đó yêu con đến ngần nào sao.
Một người con gái mạnh mẽ, chính lã cả khi gặp lại con, cũng không hề trốn tránh, thậm chí chịu nhận cả những lời trách móc không căn cứ kia, con đã sai, Tuấn.
Con thật sự không đúng, cả bác nếu nghe đựơc những câu nói ấy, có lẽ không chịu đựơc mà bỏ đi.
Thế nhưng con bé đó lại cắn răng mà nhịn, vì điều gì…..là vì đứa con của con đấy.
Cuộc đời dù đen tối vây đầy trứớc mắt kia, nhưng con bé vẫn nhịn, vẫn cầm đi nứơc mắt, vẫn cố gượng lên….là vi ai……..
Trứơc khi trách người khác không tin tưởng, con hãy tìm nguyên nhân vì sao…hãy khiến hãy làm cho con bé biết, bên con không là vực thẩm. Hãy tự tạo ra cái niềm tin ấy bằng chính đôi tay con.
Bằng tất cả tình yêu mà con có.” ]
……………………………….
Ấy thế mà Tuấn mới ngộ ra…..từ khi nghe bà Châu nói thế , vẻ trầm mạc của tên àny càng lộ ra thấy rõ…….
Thóang nay, thật, nói hết ra, lòng lại nhẹ đi bớt.
Chật, thật phải đón con rối, không thì trễ mất.
Không hiểu sao Tuấn lại nảy ra í…-
“ Bác, bác đi với con nhé, ….”
Nhìn qua ánh mắt ngập tràn hạnh phúc kia, tất yếu, bà hiểu đựơc ý Tuấn, khẽ cười, vuốt mái tóc mềm kia, chật, lại thêm một đứa con lớn rồi, tuy bất nờg những gì bọn trẻ đã trải, nhưng bà lại thấy con đường sang lặng đang chờ chúng bứơc đi.
Cuộc đời là thế………….
……………………………………………………………………..
Ngòai cánh cổng trường của trẻ kia……..
Đôi mắt sang rực khi thấy hắn….Nhất Long chạy ùa như bay, dang hai tay bé nhỏ ra……..
Thế nhưng kịp thắng lại, xoay vào, nhìn cậu bạn ấy….-
“ Minh ơi, Nhất Long mua ba rồi này….hi hít…..”
“ Thật vậy sao…” Cậu bé đồng trang lứa ngây thơ hỏi…
“ ỪM…”
Gật đầu găm gắp đi…..chợt Nhất Long lại hỏi ….-
“ Ba Minh có sài pin nụ cười hông..”
Lắc lắc cái đầu hai bên-
“ HỞ..? Ba Minh chỉ xài đồ ăn, pin hông có…”
“ Ò”
Thế rồi cậu bé cũng chạy ào ra với người đến đón.
Nhất Long đựơc Phogn nhất bổng lên , hôn vào má…-
“ Con ba hôm nay có ngoan khÔng ..”
“ CÓ Ạ, NHẤT LONG NGOAN LẮM…..”
“ Trời con chạy mà đổ đầy mồ hôi này”
Cười hiền, nó đưa lấy khăn lau đi cái ẩm trên gương ặmt thiên thần ấy, chợt ánh mắt ngây ngô của Nhất Long cứ nhìn chằm chằm vào Phong.
Thấy lạ hắn hỏi…..-
“ Sao vậy, Nhất Long của ba có chuyện gì à…”
Nhìn hắn một chút, thiên thần mới cất tiếng lên…-
“ Ba ơi..! con cười là ba sẽ chơi với con hả…?”
Vuốt đầu con yêu, hắn ừm nhẹ….
Rồi quay sang nó, Nhất Long hỏi….-
“ Mẹ, sao ba bạn con lại xài đồ ăn….”
< HẢ???>
Nó đớ ra khi nghe con hỏi thế, chợt hắn cười trong bụng, mà lòng lại có chút thắc mặc hiện lên, nên vỗ giọng, đổi sang hờn mát một tí……hỏi thiên thần…-
“ HỪm…, Nhất Long muốn mua ba khác à…”
Nghe Phong nói thế, tất thì thiên thật lắc cái đầu đi….-
“ HÔNG. ..NHÁT LONG THÍCH BA NỤ CƯỜI HƠN……”
Nói thế, rồi vòng hai tay bé nhỏ mình ra ôm chầm lấy cổ hắn. Cả nó và Phong đều cảm thấy hạnh phúc ngập tràn dậy, cùng nhau đưa con đến, cùng nhau rước con về………cảm giác thật hạnh phúc……………..
Rồi cả ba lại đến siêu htị, Nó vào mua vài thứ, Phogn thì cứ nắm lấy bàn tay bé nhỏ cứ lo tung tăng chạy khắp nơi……
Hôm nay một bất ngờ cho mẹ chồng yêu quý.
………………………………………………………………………………..
Bà Châu mở cửa nhà, thật thấy Chấn Vũ, bà lại nhớ tới đứa cháu yêu kia, không biết khi naò mới đựơc gặp. Lúc nãy tay không gnừng nựng lấy gương mặt đáng yêu của Chấn Vũ, thèm bồng cháu đến chảy cả nứơc ra…
Bà tiếng vào gần cánh cửa bên trong, giờ mới nhớ,…
< Không biết con bé thế nào rồi……thằng Phong về chưa nhỉ…? >
………….CẠCH………………………….
…………………………………………………………………………
Nắm tay đưa con về, Tấun giờ đã thong suốt hơn, con hém dần cũng hiện ra, chợt tên này khựng lại vì thấy…..
Nhỏ đang tực lưng, đứng ngay phía ngòai cánh cổng. Thấy Phương, lòng Tuấn ấm lên, bứơc lại đó…
Chấn Vũ tấhy mẹ…..chạy như bay…-
“ MẸ…..MẸ……MẸ…….”
Mãi cấm đầu xúông, nghĩ long vong, chợt giật mình lên khi gnhe tiếng con thơ…nhỏ ngóc đầu dậy…….Thiên thần đang nhàu đến, Tuấn cũng cười tiếng càng gần hơn…..
Không hiểu sao thấy Tấun, thấy nụ cười vẫn ấm như ngày nào ấy, nhỏ không chạnh lòng được, nứơc mắt rơi ra…..suốt cả ngày nay đi cũng không dám, chỉ đứng như thế mà đợi, đơi Tuấn về.
Tháong thấy nứơc mắt mẹ rơi…thiên thần nói….-
“ Mẹ. ơi….Mẹ lại làm mưa rồi…….”
Bật cười tủm tỉm lên, nhỏ xoan lấy đầu Chấn Vũ, hai bàn tay bé nhỏ ấy cứ ôm cứng đôi chân Phưong.
Đứng đối diện nhỏ, nhẹ nhàng Tuấn đưa tay quẹt đi hàng nứơc mắt, gương mặt hơi nhói vì thấy nhỏ khóc , lại đau thêm khi nhận ra, người Phương lạnh ngắc……
Kéo nhỏ vào lòng ôm lấy cơ thể như băng tuyết kia…..trách đầy yêu thương…-
“ Ngốc, sao người em lạnh thế này…….sao không chờ anh bên trong, sao em ngốc thế…..”
Nhỏ khóc nức ra, nhưng lại không dám lớn tiếng, chỉ hừng hực vào khẽ tai tên này…
“ Xin…lỗi..em xin lỗi anh….”
Vuốt mái tóc mềm mại kia…lòng Tuấn đau nhói…..thật tệ mà….lại khiến Phương khóc…-
“ Là anh sai, đừng khóc, anh xin lỗi”
Ôm chầm lấy lưng , cái nơi mà luôn truyền hơi ấm cho nhỏ, lòng Phương dần cũng chẳng cảm nhận cái rét của khí trời kia.
…………………………………………………………………….
Gác tay lên cầm, gương mặt ông Khải có phần không đựơc vui , vốn ghé mua những món cháu yêu thích ăn , vốn nay đã bày ra đầy trứơc mặt…vốn đã chuẩn bị cả dàn karaoke…thế àm giờ lại không thấy bóng……
Tuyết ngồi mà ũng chào thua khi nhìn vẻ mặt hầm hầm của ông….
Cô đói muốn chết mà lại không đựơc phép cho ăn, đành nồgi ngậm đũa, lòng rủa Nghi cho bỏ tức chơi…………
Chịu hết nổi, ông nhấc điện thọai bàn lên……………..
Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo……..liệu bữa ăn với mẹ chồng có phải bị lùi lại không.
CHÁP 72
Đi Chơi - Xuôi Gia – Chuyến Đi Công Tác
……………CẠCH……….
“ MẸ VỀ RỒI ĐÂY……..”
………….Mới nói đựơc câu đó thôi, đôi mắt bà trợn trắng khi…….
“ Mẹ về rồi, mẹ ngồi đi, con chính tay làm mấy món này đấy, không biết có hợp khẩu vị mẹ không..”
Thấy bà bứơc vô, gương mặt tự nhiên như không thể tự nhiên hơn đựơc…nhẹ nhàng, bước đến bên bà, vòng tay mình vào cánh tay đó, nó kéo bà Châu về hướng bàn ăn….
Người cứ như chết đứng đi, khi trứơc mắt bà là hắn và thêm một đứa trẻ đáng yêu kề cạnh.
Thấy nét mặt nói không ra hơi của mẹ, lòng hắn chợt mắc cười đi, quay sang con âu yếm nhìn, tay khẽ chạm vuốt đầu Nhất Long, giọng trầm ấm…..-
“ Nhất Long , Chào bà nào…”
Thiên thần ngoan ngõan, hắn nói gì đều làm đó….vì suốt thời gian đi siêu thị, nó thì mãi lo tìm mua vật liệu nấu ăn, nên tranh thủ hắn liên tục thủ thỉ vào tai con về bà….nở nụ cười xinh hết cỡ lên, vươn đôi mắt tròn xoe, khuôn mặt bầu bĩnh….cuối đầu,….giọng thánh thót vang lên….-
“ NHẤT LONG CHÀO BÀ Ạ….”
Bà Châu cứ chết liệm , chẳng thể mở cái miệng vốn nói rất nhiều của mình lên….bà cứ dán đôi mắt vào gương mặt thiên thần đó. Nhìn đến nổi chẳng chịu chớp mắt ……
Nghi chạm tay bà, đến nổi cả nó cũng phải chính tay giúp bà cầm chén cơm lẫn đôi đũa lên…
Cười hiền nó…-
“ Mẹ…,mẹ dùng thử món này đi….”
Chả động đậy, người cứ như ro bót…..
Phong lại lên tiếng trầm trầm, hướng về phía Nghi…-
“ Em cũng ngồi xúông đi……”
Nhẹ nhàng đặc chân tiếng về chỗ gần, gần tượng đá, nó nhìn sang, thấy bà cứ đứng hình mãi thế thôi….. Phong thóang cuối xuống giúp con cầm muỗn…rồi lại quay lên….cười khờ đi với mẹ của mình….à không với tượng đá…-
“ Nhất Long đấy mẹ, tuy hơi vội, nhưng con muốn làm một bất ngờ nho nhỏ cho tất cả chúng ta……”
Thiên thần ngu ngơ ngước lên……..-
“ Sao ba lại gọi bà là mẹ dậy..?”
“ Vì bà là mẹ của ba…”- vỗ đầu con…
“ DẬY BÀ CŨNG XÀI NỤ CƯỜI HẢ BA..”
Hướng đôi mắt tròn xoe lên nhìn hắn, vẻ mặt hăm hở cứ như sắp có đồ chơi mới vậy…
Đớ miệng, hắn chả biết phải giản thích sao, nó nhìn cả hai cho con mà cười phì, cười vì hạnh phúc khi tận hưởng vẻ mặt ngố của hắn, sau lại vì sự ngây thơ của con nhỏ…….
….RẦM…………..
Bất giác cả ba người giật mình lên khi bà Câhn vỗ rầm lên cái mặt bàn…….dừng mọi hành động, quay đầu về phía tựơng đá đó….-
“ Mẹ….”
“ CƯỚI…….”
“ HẢ???”- nó và Phong trố mắt hả mòm ra…
“ CƯỚI LIỀN….CỨƠI LIỀN….NHANH NHANH....MAI PHẢI CƯỚI…”
“ CÁI GÌ…?”- Đồng thanh tập hai.
“ NGÀY MAI NHẤT LONG…….À Nhất Long của bà….Nhất Long…Nhất Long….”
CHưa nói hết câu, mới nhắc Nhất Long chợt bà Châu ngưng câu chuyện lại, đưa tay nựng nựng gương mặt đáng yêu kia…..
Chợt, quả thật nó chả tin vào mắt vào tai mình…..tuy lòng vui nhưng Mai Cưới thì đúng là hơi vội, nó còn chưa nói gì với papa và Tuyết nữa.
Nhìn sắc mặt Nghi, hắn hiểu đựơc , đành lên tiếng…-
“ Mẹ, hay là chờ Nghi xin phép gia đình, chứ nga……”
“ KHÔNG CHỊU….DỨT KHÓAC NGÀY MAI PHẢI CƯỚI…”
< Sax…x…nói dễ nghe vậy trời, thế mọi chuyện cò chưa sắp xếp gì cả…>
Mặt bà Châu ngước lên nạt hắn, sau lại cuối tầm nhìn xuống Nhất Long cười ha hả…..
“ Nhất Long ngoan của bà….con muốn ở đây thừơng xuyên chơi với bà không, bà sẽ dẫn con đi công viên trò chơi..(biết đừơng không đó….)”
Bị nạt hắn im thinh thích, biết tánh mẹ múôn là phải đựơc, đánh bí kế chả biết phải nói gì lên, còn Nghi thì mặt mài tái mét…..
Nhất Long ngây ngô ngước lên phía nó hỏi….-
“ Mẹ ơi..! Nhất Long đựơc đi chơi, mẹ Nghi có đi không…?”
“ À…………”
………………PÍP……………PÍP……………..PÍP…………….
Chưa kịp trả lời con chợt tiếng phone nó run, réo gọi….
Vội bật máy lên khi thấy đó là số điện thọai nhà…..
……….BỤP……………..
“ Alô con nghe đây..”
“ NHẤT LONG ĐÂU, CON NỮA, VỀ ĐÂY NGAY CHO TA….”
Tiếng ông Khải vang lên từ đầu dây bên đó, làm nó hoa cả mắt đi khi tần số volume cực nặng….
Lát sau,…
“ Papa, hôm nay con có hẹn, một lát con sẽ dẫn Nhất Long về, papa với chị ăn trứơc đi , đựơc không…..”
“ VỀ NGAY, PAPA MUA RẤT NHIỀU ĐỒ ĂN, CÓ KARAOKE NỮA….CON VÀ NHẤT LONG VỀ LIỀN ĐI….”
“ Papa…à…c….” ( nghe đến ca, ghiền chết đựơc, nhưng thực nó bật rồi..!)
……..PHỰT……….
“ ANH XUÔI ” ( SA.X…X….x.)
Đang nói chuyện với nó, chợt nghe tiếng lạ, ông giật thót người lên, mà còn bị hai từ “ Anh Xuôi” khiến tim đứng đi…
< HẢ….ANH…ANH XUÔI GÌ…??>
“ Ai..ai…vậy…?”
Nghi bất giác giật mình khi chợt bà Châu giật cái điện thọai của nó …..mắt nó lòi lọi nhìn theo cái di động bay vèo qua ….
“ À, tôi là mẹ của Phong, Tú Châu đây, lâu rồi không gặp ông khỏe chứ…”
Nói chuyện mà hết sực tỉnh bơ, gương mặt cũng vậy..
Nghe tới cái tên Tú Châu, ông Khải hết dựa nổi vào thành ghế, ngồi thẳng dậy, giọng có phần giật giật lên….
Đầu bàn bên kia, Tuyết tranh thủ, lúc mặt ba ngố trệch ra mà nhanh tay gấp gấp, cho vào mồm…
“ Tú…Tú…Châu……”
Kinh hòang, đó chẳng phải là vợ của Chủ Tịch SPY - Thiên Anh Võ sao…..ông chưa lên tiếng được câu htứ hai thì….
“ À, MAI TÔI QUA BÊN ANH BÀN VIỆC CỨƠI HỎI CHO HAI ĐỨA NÀY, ….THẾ NHA…MAI GẶP….CHÀO ANH….”
CỤP…………….
< Ặc…!, mẹ đang làm gì thế..trời…>
Nó trờn trợn mắt lên , chẳng thể tin đựơc những lời bà vừa nói.
“ ĂN CƠM THÔI NÀO….Nhất Long con ăn cái này đi, để bà gấp…”
Hai tay cầm chén cơm lên, tươi roi trói, dơ ra trúơc mặt…-
“ Con cám ơn bà…”
Ai cũng đã bắt đầu ai, chỉ có nó đông đá lại, thấy Nghi ,Phong cười rồ rộ trong lòng, nhẹ kều chân nó….
Giật bắn người vì chân bị , như bị ai kẹp lấy đi….nó ngẩn đầu lên nhìn hắn, khuôn mặt dở khóc dở cười, nói với Phong qua đôi con ngươi tròn trịa…..
< Chết em rồi,…lần này papa không xé xác em ra thì cũng đem đi bán muối….làm sao đây…lần nay tiêu mất….\>
Không hiểu chính xác, nhưng đủ để rõ nguyên nhân, thóang nhìn qua bà Châu, miệng không ngừng khen, trò chuyện với cháu, tay thì gấp lia lịa thức ăn để vào chén Nhất Long, thấy vậy hắn cũng cảm thấy thật hài lòng đi, quay đầu lại nhìn Nghi, nhìn thật sâu vào ánh mắt nó…..khẽ nhếp miệng……
< Anh >
< Yêu >
< Em >
< Ngốc..! >
Mặt nó đỏ lên khi nhìn qua khẩu miệng hắn, nhưng lúc này còn giỡn đựơc, nó shock khi tinh cách quái lạ của bà Châu, hôm trứơc còn bắt phải thức thách , qua ải, nay lại bắt mai phải cưới ngay, thật nó điên lên mất.
Đánh cái bàn chân đang xâm nhập, lướt nhẹ nhẹ lên đôi chân mềm mại qua lớp váy dài kia.
Chật…! lúc nãy, tắm kiểu úc hay sao mà quần áo nó ướt chèm. nhẹp, đành phải chùm tạm cái áo thun với cái váy dài màu xanh nhạt kia…..
Nên giờ đây cái chân ngứa ngấy, hư hỏng của hắn đang lườn lượn nổi máu dê.
Ghét, nó đá ra một cú trời gián đi, khiến ……..
“ A….X….”
Hai bà cháu đang ăn, chợt nghe tiếng la lên của hắn, liền xoay đầu nhìn như thú ngòai hành tinh vậy….
Thiên thần Ngây thơ, giờ mới để í…-
“ Bà ngọai, Ba ..? Ba hết pin…”
Tức thì, buôn cái muỗn ra, nắm lấy tay áo hắn kéo xoay lại đối diện mình, rồi Nhất Long nhe răng ra, cười mà cứ như nhát ma …-
“ IA……IA….IA…..”
“ Hả…??? ….Nhất Long…thằng bé làm cái gì vậy….”
Bà Châu ngớ người ra, hỏi nó….
Chật, chịu thua, nó cười khờ, đưa tay gãi lấy cái đầu đang rối nùi vì đóng suy nghĩ kia….-
“ Hơ…hơ….Nhất Long đang nạp pin cho Phong ạ…”
“ Hả..?”
Càng giải thích, trông bà càng ngu ra,…sax..x..nó nói mà như không nói vậy, quề dốn….
Vỗ tay xoa xoa mái tóc đen ngắn ngủn kia, hắn âu yếm nhìn con…..-
“ Nhất Long ngoan, ba đầy pin lại rồi….con trai ba giỏi thật..”
Nghe khen, ấy, con nít nghe khen cũng khóai vậy, cười tươi hơn nữa, vỏng vạc nói lớn tiếng lên
“ BA HẾT PIN LẠI BẢO NHẤT LONG SẠC CHO NHÉ..!”
“ Không thành vấn đề…”
Đùa lại với con, rồi cầm đũa lên, định gấp mòn khác vào cái chén bé nhỏn của Nhất Long, thì chợt gương mặt ngu không đỡ của bà dáng chặt vào mặt Phong…
Mắc cười…..-
“ Mẹ, đừng nhìn con như thế, chỉ là…một bí mật giữa con và Nhất Long thôi…”
Ỉ.??
“ ĐÂU CƠ, MẸ NGHI NỮA…”
Đột ngột thiên thần cất tiếng lên……
Nghĩ mãi chả hiểu cả ba đứa nó làm gì, nhìn lần lựơt từng gương mặt kia, mà thôi kệ, chỉ nghĩ đến giọng nói trong trẻo đáng yêu của Nhất Long , bà Châu đã thấy sướng, sax….thằng con này, thật tệ mà, sao đến bây giờ mới chịu đưa cháu về đây……
Lại cười cười nói nói vui vẻ với Nhất Long,
Còn Phong sau khi lãnh cái đá từ bàn chân xinh xinh của nó, hắn lâu lâu lại lườm mà lườm theo kiểu đểu cơ.
Nó tức điên lên đựơc, trong dầu sôi lửa bổng mà vẻ mặt mơn mớm ấy cứ hiện lên, thật hắn chả nghĩ gì cho nó cả….tức chết đi được mà…tức quá…..
Hừng hựt ngọn lửa lên…..kiếm cớ múc thêm canh, nó hành hạch đứng dậy, bưng cái tô to mà đi vào phía trong bếp…tránh cái gương mặt đáng ghét kia….
…………………………….
“ Đồ ngốc…đồ ngốc….ngốc ngốc……”
Vừa mút, vừa rủa Phong, nửa lại lo không biết lát về nhà có dám búơc dô không nữa…..
Chợt vòng tay từ phía sau ôm chầm vào eo nó……
Khỏi nhìn cũng biết ai….nó hất vai qua một bên, vì lòng còn đang tức…..
“ Ra đi…em đập cho chết dẹp bây giờ…”
“ Đừng giận anh mà,….”
Siết chặt tay hơn, cuối nghiêm đầu hôn vào gáy nó…giọng trầm ấm đến khiến Nghi bấn lọan….-
“ Anh hiểu em đang nghĩ gì……đừng lo, tuy mẹ nói thế nhưng cũng chỉ nói thôi, thật tế làm sao cưới liền đựơc, ngày mai anh sẽ qua thưa chuyện với pa, đừng giận mà……tội anh..”
Trời…!!! bộ ma ăn mất hồn hắn hay sao mà thay đổi tính cách nhanh vậy, vừa nhẹ nhàng ôm vừa nhịp nhành di chuyển, lắc người nó mườn mượn xung quanh, khiến nó đang giật chợt cũng mắc cười lên….Thục khủy tay vào bụng Phong…mặt nhăn, phồng má…-
“ Anh nói nghe hay, làm đựơc hẳn tính…”
Thì thầm vào tai..-
“ Không tin anh sao….hửm…”
Rồi lại hôn vào tai Nghi, hai bờ môi bấm nhẹ lại vào tai nó…thổi phà hơi nóng vô….
Phong nói tiếp…-
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian